TRƯỚC NGÀY CHIA XA
Hà Nội, thứ năm, 24.5.2018
" ĐIỀU GÌ ĐẾN RỒI SẼ ĐẾN
Ta không thể níu lấy bất kì thứ gì mà ta muốn trước sự tàn phá của thời gian
Mọi thứ trôi đi, thời gian vô tình, lòng người xao xuyến
Khoảnh khắc mà không ai mong muốn nhất, khoảnh khắc thiêng liêng mà ta phải từ bỏ mọi thứ, niềm vui, sự vô tư, những người bạn, và cả một quãng thời gian dài bên nhau với bao kỉ niệm
Dẫu mọi thứ quá đỗi thân thuộc nhưng, ta chẳng thể nói "Hẹn gặp lại", chỉ có thể lạnh lùng buông câu: "Tạm biệt". Rồi thế là xa, là nhớ, là nuối tiếc...
Bởi lẽ, đó không phải con người, không phải thứ hữu hình mà ta có thể tìm lại ở một nơi khác hay tại một thời điểm khác. Nó là vô giá, là một đi không trở lại, là cái mốc đánh dấu sự trưởng thành.
Xin cất lại nơi sâu nhất trong trái tim, biến thành điểm tựa, thành hành trang, thành nơi dựa dẫm khi mệt mỏi trên con đường dài phía trước.
XIN TẠM BIỆT"
Khi viết những dòng này, nước mắt sắp rơi, nhưng cố ngăn dòng nước mắt, mình muốn giữ lại trong ánh mắt, trong tim những thứ đẹp đẽ nhất của một thời cắp sách sắp qua. Không muốn giọt nước mắt mặn chát kia làm mờ đi những điều đẹp đẽ nhất. Cố lên, cô gái! Bạn làm được! Ngày mai, lễ bế giảng diễn ra, lễ chi ân cũng được tổ chức, cố để không khóc, cố để vui vẻ.
Tiếc lắm một thời áo trắng, một thời ngô nghê, một thời vô tư biết mấy. Sợ. Những giông tố của cuộc đời. Sợ. Gánh nặng cơm áo gạo tiền. Nhưng lại mong ước chinh phục giấc mơ. Mong ước khám phá thế giới. Khát khao khẳng định chính mình. Cố lên!
Tạm biệt, tôi sẽ không quên bạn. Tôi sẽ chiến thắng thế giới lạnh lùng kia. Sẽ tìm ra cá tính riêng của tôi. Tạm biệt.
Thùy Linh Đặng
Còn 29 ngày bên nhau
Hết.
Nhận xét
Đăng nhận xét